Mỗi ngày trong đất nước Việt Nam sẽ có những cặp vợ chồng vui mừng khi chào đón người con bé bỏng ra đời. Nhưng đối đen đối lập là sự chia ly mất mát bởi người có những người ra đi mãi mãi. Dù chết vì bệnh tật, tai nạn hay chết đuổi thì đổi lại vẫn là “nỗi đau”. Người ra đi là hết, nỗi đau dành cho người ở lại….
Làm dịch vụ cứu thương HD CARE chứng kiến trực tiếp hơn ai hết là sự mất mát của gia đình nhà bệnh nhân. Câu chuyện hôm nay là về người vợ có chồng chết trẻ ( tuổi 33) vì mắc bệnh ung thu quái ác.
Sinh ra ở vùng quê nắng gió Bình Thuận, thu nhập chẳng đủ nuôi sống gia đình nhỏ khi chỉ dựa vào mấy sào ruộng. Anh Bắc rời quê vào Sài Gòn làm thuê kiếm thêm thu nhập.
Công việc của anh là thợ xây hằng ngày phải đối mặt trực tiếp với cái nắng, cái gió nhưng không có con đường nào khác anh vẫn phải cố gắng từng ngày.
Từ ngày anh đi làm, gia đình có đồng ra đồng vào, ở quê vợ anh cũng có mở thêm cửa hàng bán quần áo nên thu nhập của gia đình ở mức ổn định không còn khó khăn như trước nữa.
Những tưởng sự cố gắng sự đền đáp xứng đáng, nhưng đầu năm 2019, anh Bắc thấy người đau mỏi, tức ngực, khó thở,,,Anh đến bệnh viện khám thì nhận tin dữ “ung thu phổi” gia đoạn cuối.
Sau khi biết tin mình mang bệnh, anh Bắc vẫn cố cầm cự làm việc, nhưng diễn biến bệnh tình theo hướng xấu, nên anh bị ngất đi trong khi đang đi làm.
Rồi được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện FV, báo tin cho người nhà biết. Vợ anh nghe tin khăn gói, mang hết tiền dành dụm lên với chồng.
Chuỗi ngày buồn không có điểm dừng, nhói lòng hơn khi trong bụng vợ anh lại đang mang đứa con thứ 2.
Nhìn cảnh người vợ, chắc không ai cầm được nước mắt. Chị chỉ ở chồng nắm tay, không buồn ăn uống gì, nước mắt lúc nào lăn trên gò má.
Và rồi cũng đến lúc chị kiệt sức, phải tiêm và chuyền. Trong lúc nằm trên giường bệnh, chị vẫn khóc, cứ khóc, khóc mãi..mẹ chị thấy vậy cũng khóc cho con gái mình.
Sau hơn 1 tháng ở tại bệnh viện FV thì anh Bắc tỉnh táo hơn, sức khỏe có ổn định hơn, nên được bác sĩ cho về quê 1 tuần tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi.
Người vợ đau xót nhìn cảnh chồng ra đi
Vì hợp tác bện viện FV về dịch vụ vận chuyển bệnh nhân nên HD CARE đảm nhận việc đưa đón. Dọc quãng đường nhìn vợ chồng rất tình cảm. Chồng vuốt ve bụng vợ và kể cho con nghe với người vợ tuyệt vời. Người vợ thì dùng giấy ướt lau giọt mồ hôi cho chồng.
Về đến nhà, họ không quên cảm ơn, mời chúng tôi ăn uống, ra về còn gửi quà.
Bẵng đi 1 tuần, chúng tôi lại quay lại đón anh trở về bệnh vệnh FV. Trái với cảnh vui vẻ hôm trước hôm nay trên xe lại những tiếng khóc. Bởi bệnh anh Bắc có vẻ nặng đi, anh rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu.
Khi đến viện anh được chuyển đến ngay khoa cấp cứu. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ, bác sĩ mở cửa phòng ra báo, tình trạng anh Bắc không mấy khả quan, gia đình chuẩn bị đưa anh về quê.
Cùng nhân viên HD CARE, người nhà anh Bắc đưa anh về quê. Được nửa quãng đường thì anh đã trút hơi thở cuối cùng.
Vợ anh khóc gào lên, tay bám víu lấy tài xế của HD CARE vừa đấm vừa khóc. Nhìn cảnh này, chúng tôi cũng không cầm được nước mắt, họ mới hạnh phúc vậy mà…
Dọc cung đường dù hơi đau và mỏi, nhưng bác tài vẫn bình tĩnh lại xe, bởi cái đau bác nhận lấy có thể hết, nhưng nỗi đau nhà bệnh nhân biết bao giờ nguôi ngoai được..
Trong cuộc sống biết rằng luôn phải đối mặt với những cuộc chia ly, nhưng nó bất ngờ quá thì sao chúng ta kịp thích ứng được.
Hành trình của chúng tôi mỗi mỗi ngày đều chứng kiến những cung bậc cảm xúc khác nhau. Động lại trong ký ức của mỗi người là trách nhiệm “cứu người”.