Trong cuộc sống mỗi người chọn cho mình mỗi nghề, có thể nguời suốt ngày ngồi văn phòng máy lạnh điều hòa, có người suốt ngày ngày lăn bánh trên đường…hay những người chọn nghề lênh đênh trên dòng nước. Còn tôi ( xin phép dấu tên) chọn cho mình trở thành người tài xế của những chuyến xe cứu thương vội vàng đến với người bệnh.
Sinh ra và lớn lên trên vùng quê nghèo Hà Tĩnh, hơn ai hết tôi hiểu được nỗi nhọc nhằn vất vả của con người miền trung nắng gió. Rời gia đình nhỏ vợ con thơ, người thân tôi vào TP HCM làm thuê mưu sinh.
Như một cơ duyên, tôi được người anh em họ hàng bảo học lái xe, có nơi thân quen muốn giới thiệu. Bản thân tôi nghĩ đã đi xa làm thì không ngại việc, nên nhận lời ngay.
Đích mà tôi đến đó là HD CARE, khi mới bắt đầu làm tôi nhiều sai sót, nhất là khoản “mù đường”. Mà các bạn biết đấy, lái xe cứu thương mà mù đường thì như kiểu đẩy bệnh nhân gần với cái chết hơn.
Ý thức được điều đó, tôi đã mượn xe của người bạn thân khi nào rảnh sẽ tự lái đi, đi lạc thì hỏi hoặc tra Google Map tìm đường về. Và rồi dần dần mọi thứ như đi vào quỹ đạo quen và thuộc đường lúc nào không hay biết.
Nghề của tôi vất thì cũng có, vui cũng có, nỗi buồn cũng không thiếu. Bởi lẽ ngoài bác sỹ, y tá cấp cứu thì có lẽ tôi là người chứng kiến được nhiều cung bậc cảm xúc nhất.
Nhớ về chuyện buồn đến nay tôi vẫn chưa hồi nguôi, đó là câu chuyện ở Bến Tre, chồng đi làm xa, vợ ở nhà đang bình thường tự dung người lạnh đi, chân tay run cầm cập, người tím tái. Gọi đến dịch vụ của HD CARE khi trên đường đi cấp cứu bởi vì hơi muộn nên chị đã qua đời. Để lại 2 đứa con thơ, đứa sau còn chưa đủ nhớ mặt mẹ vì mới được mười mấy tháng tuổi.
Còn chuyện vui cũng kể không hết, đó là những món quà quê bình dị nhưng đậm tình người của những người nhà bệnh nhân cảm ơn. Nhưng nhớ nhất với tôi có lẽ lẽ dịp nhà Bác Hai ở Quận 5, tpHCM có hôm làm gần đó còn rối rít mời tôi vào ăn cơm. Đến giờ vẫn giữ liên lạc giới thiệu cho những ai cần.
HDCARE ở đâu bạn cần ở đó có chúng tôi
Đôi lúc chính bản thân tôi cũng như ý thức được trách nhiệm trong cái nghề lái xe của mình. Dù trong trường hợp nào dù vội cũng cần phải bình tĩnh, dùng cả con tim lẫn lý trí để xử lý.
Không chỉ là hành khách mà quay trở về người “bạn thân” quen của tôi (ví chiếc xe cứu thương”, chúng tôi cũng chăm chút cho chiếc xe.
Thường xuyên kiểm tra kỹ lưỡng các bộ phận, vệ sinh, bảo trì bảo dưỡng cẩn thận. Bởi xe cấp cứu thương yêu cầu nhanh về tốc độ, nên việc xe bị hỏng phải hạn chế đến thấp nhất.
Đôi lúc người bạn thân trở trời nằm yên tại chỗ, chính tôi cũng thấy phần nào “thương cảm”, bởi lúc đó xe cũng phải bị tháo gỡ, tháo lắp, rồi linh kiện thay thế liệu có được tốt như ban đầu. Chưa kế đến những chuyến đi xa, đường xá vất vả, phong ba bão táp, người bạn và tôi vẫn bám trụ lại với nhau.
Những hôm trời mưa gió cả người bạn ướt tầm tã, bùn dính rất nhiều cảm giác lúc đó thật ” nặng nề” trong từng bước di chuyển. Nên chỉ cần đến nơi có thể tắm gội cho bạn là tôi tắm ngay. Rảnh thì tôi tự lau chùi thương xuyên, bên trong lúc nào cũng xịt chống viêm, chống khuẩn.
Qua những hành trình đã qua, và hành trình còn dài phía trước, tôi tự hứa vẫn luôn yêu nghề, cháy hết mình vì nó, không ngại khó, ngại khó. Hy vọng chặng đường luôn suôn sẻ để tôi, người bạn đồng hành cũng như những hành khách trên xe luôn cảm thấy an toàn, hài lòng.
>>Xem thêm: http://xecapcuu115.com/thue-xe-cap-cuu.html